Chương 29

Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác

12.249 chữ

12-01-2023

Tống Kỳ cuối cùng đã có thể kiểm soát được nội lực và lực của ám khí sau khi luyện tập cả một ngày, thậm chí tỷ lệ chính xác cũng được cải thiện rất nhiều.

Chỉ có điều, nghĩ đến việc phải làm Dụ Minh Thuận bẽ mặt trước công chúng thực sự...!có chút phấn khích là sao nhỉ?

Hồ Đồ: [Không hổ là cô nha!]

Tống Kỳ: [Lão Dụ Minh Thuận xem thường tao, lần này cũng nên trả thù một trận nho nhỏ.]

Hồ Đồ: [Cô xác định chỉ là trả thù một trận nho nhỏ?]

Tống Kỳ: [...Đúng vậy, không sai.]

Trong lúc Tống Kỳ đang nói chuyện với Hồ Đồ, Tống Thiên Tinh không nhịn được mở miệng: "Muội muội gặp phải chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

Đến giờ ăn sáng, khóe miệng Tống Kỳ mãi vẫn không hạ xuống, nụ cười kia rất giống với nụ cười mờ ám trước khi làm chuyện xấu của cô, Tống Thiên Tinh luôn cảm thấy có chút bất an.

Cũng không biết con bé này lại muốn làm gì.

"À, không có gì không có gì, sáng nay nói đùa với Kiều Thiến các nàng, bây giờ nghĩ đến vẫn thấy buồn cười."

Xin lỗi các bạn cùng phòng, chỉ có thể mượn mọi người để lừa Tống Thiên Tinh một chút.

Tống Thiên Tinh cười khổ lắc đầu, cũng không tiếp tục gặng hỏi, hắn biết nếu như Tống Kỳ không muốn nói, vậy tuyệt đối không cạy được miệng của cô nổi.

Sau khi ăn sáng xong Tống Kỳ liền đi võ đài, hôm nay vẫn là Dụ Minh Thuận giảng chính, còn có Nhị trưởng lão cùng giảng bài.

Thần Kiếm môn có năm vị trưởng lão, võ công của bọn họ có hơi kém hơn Dụ Minh Thuận một bậc, nhưng cũng là những nhân vật không thể khinh thường.

Vị Nhị trưởng lão này nổi tiếng với Khoái Kiếm, lấy tốc độ phá chiêu thức, nhưng về phương diện phòng thủ thì hơi yếu một chút, thuộc trường phái đánh đấm liều mạng.

Dụ Minh Thuận đang giảng giải kiếm pháp Thủy Trung Liệu Nguyệt, đệ tử xung quanh thì thầm to nhỏ, có người thì thảo luận, có người thì phân tâm nói chuyện khác, xung quanh liên tục có tiếng ồn ào, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến giọng nói lớn của Dụ Minh Thuận.

Ngón tay Tống Kỳ kẹp hai cây ngân châm, mục tiêu chính là nút thắt lưng quần của Dụ Minh Thuận và Nhị trưởng lão.

Dùng thủ pháp ra tay thông thường nhiều nhất cũng chỉ có thể để lại một lỗ nhỏ trên nút thắt, nhưng thủ pháp ám khí này của Ôn Vãn Tịch chất chứa nội lực rất khủng khiếp, chỉ cần đánh trúng, nút thắt sẽ bung ra ngay.

Nơi này là Thần Kiếm môn, Dụ Minh Thuận và Nhị trưởng lão chắc chắn sẽ buông lỏng cảnh giác, cộng với sự che chắn của tiếng người xung quanh, Tống Kỳ tự tin có thể đánh rớt nút thắt lưng quần bọn họ.

Ngay lúc này!

Tống Kỳ búng tay một cái, hai cây ngân châm lặng lẽ bắ n ra, chuẩn xác mà đánh vào nút thắt lưng quần của Dụ Minh Thuận và Nhị trưởng lão.

Trong lúc Dụ Minh Thuận vẫn đang giảng giải về kiếm pháp, quần của hắn "bịch" một tiếng rớt xuống, mà quần của Nhị trưởng lão cũng thế.

"Phì..."

Nhịn nào nhịn nào.

Toàn thể hiện trường nhất thời lặng ngắt như tờ, mà Tống Kỳ đương nhiên không quên nhiệm vụ của mình, lập tức nhìn vào chân của Dụ Minh Thuận và Nhị trưởng lão, chân của Nhị trưởng lão rất sạch sẽ, nhưng lông chân hơi nhiều, trái lại Dụ Minh Thuận...

Kia là...!

Hình xăm Phi Ưng! Tống Kỳ ngay lập tức xác nhận, đó đích xác là một cái hình xăm Phi Ưng, thậm chí cô còn ghi nhớ lại những chi tiết nhỏ mà mình nhìn thấy được, thuận tiện cho Ôn Vãn Tịch xác nhận.

Dụ Minh Thuận và Nhị trưởng lão lập tức kéo quần lên, xung quanh đã có không ít đệ tử đang cố nhịn cười, một số thậm chí còn không kiềm được mà cười phá lên.

Dụ Minh Thuận giận đỏ mặt, Nhị trưởng lão quét mắt một vòng, nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi.

"Chưởng môn sư huynh, trong môn có quỷ."

Mặc dù Nhị trưởng lão rất muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống, nhưng điều khiến hắn lo lắng hơn cả chính là liệu có phải trong môn có nội ứng Ma giáo gì đó hay không.

Nếu như là nội ứng Ma giáo, đáng lẽ phải giết bọn hắn mới phải, vì sao lại...

Nhị trưởng lão thắt chặt quần của mình để ngăn nó tuột xuống lần nữa.

Dụ Minh Thuận cũng không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết kẻ ra tay là người vây xem, cho nên lập tức đi tìm tòi trên mặt đất, quả nhiên tìm được hai cây ngân châm.

Chúng là hai cây ngân châm thông thường, có thể nhìn thấy ở khắp nơi, Dụ Minh Thuận không có cách nào tìm ra bất kì manh mối nào từ những cây ngân châm này.

Chỉ có điều, thủ pháp ám khí tinh xảo tuyệt diệu như vậy, e rằng tu luyện đã lâu, nhưng hắn nhất thời lại không thể nghĩ ra đó là ai.

Người của Thần Kiếm môn cũng không biết ngón nghề ám khí.

Tống Kỳ đã đạt được kết quả như mình mong muốn, nhưng cô không rời đi ngay lập tức, nếu rời đi vào thời điểm nhạy cảm này, e rằng Dụ Minh Thuận liếc mắt một cái sẽ phát hiện ra cô.

Sau đó Dụ Minh Thuận yêu cầu các đệ tử của mình tự luyện kiếm, hắn và Nhị trưởng lão nhanh chóng rời khỏi võ đài với chiếc quần trong tay.

Nhìn theo dáng vẻ chật vật của hai người kia, Tống Kỳ không kiềm được mà bật cười thành tiếng, thật là hả dạ quá đi mất!

Ngày mốt là phải gặp Ôn Vãn Tịch rồi, cô phải điều tra thêm các trưởng lão khác càng sớm càng tốt, xem xem còn có hình xăm Phi Ưng nào không mới được.

Có điều, phương thức ám khí này dùng một lần, mấy lão già kia đều sẽ phần nào có đề phòng, cô đành phải tìm cách khác.

Đêm đó, Tống Kỳ nằm trên giường, xung quanh cô là bản nhạc giao hưởng tiếng ngáy của bạn cùng phòng kiêm boss giấu mặt, nhưng điều này cũng không làm gián đoạn mạch suy nghĩ của cô chút nào.

Cô đang tự hỏi trong hoàn cảnh nào thì bọn họ nhất định phải c ởi quần xuống...

Có rồi!

Tống Kỳ vui vẻ mỉm cười, sau đó mới vừa lòng thỏa ý mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Tống Kỳ mới sớm tinh mơ đã chạy đến Thảo Dược đường, Đoạn Thanh Y thường xuyên túc trực ở Thảo Dược đường, Tống Kỳ vừa nhìn thấy hắn liền lập tức tiến lên chào hỏi.

"Đoạn sư huynh, chào buổi sáng!"

"Ừ."

Sau khi Đoạn Thanh Y đáp một tiếng thì hỏi: "Có phải là không khỏe trong người không?"

Nhưng nhìn sắc mặt Tống Kỳ hồng hào, tràn đầy năng lượng, cũng không có vẻ gì giống như là không khỏe trong người.

"Không phải, là có một số vấn đề muốn thỉnh giáo sư huynh."

"Ừm, ngươi nói đi."

Ngoài việc si mê kiếm pháp, Đoạn Thanh Y còn có trình độ nhất định ở phương diện y thuật, nhân lúc sáng sớm Thảo Dược đường không có ai, Tống Kỳ liền đến thỉnh giáo Đoạn Thanh Y.

"Làm thế nào để điều hòa dạ dày?"

Đoạn Thanh Y nghe xong, bèn chậm rãi nói cho Tống Kỳ những gì hắn biết, đây là lần đầu tiên Tống Kỳ nghe Đoạn Thanh Y nói nhiều như vậy.

"Điều hòa dạ dày có hai phương pháp, một là bắt đầu từ khía cạnh ăn uống, hai là bắt đầu từ khía cạnh dược lý, về phần dược lý, thảo dược tốt nhất để bồi bổ dạ dày chính là..."

Sau đó Đoạn Thanh Y nói về một số loại thảo dược mà Tống Kỳ chưa từng nghe nói đến, thảo dược ở đây dường như có điểm khác biệt so với nhận thức của cô.

"Cỏ Thanh Phong và hoa Phong Linh có thể sắc cùng nhau, trước tiên dùng lửa lớn để sắc..."

Đoạn Thanh Y nói một hồi, ngay lúc Tống Kỳ sắp sửa lơ đãng đến nơi, Đoạn Thanh Y rốt cuộc cũng nói xong, lúc này Tống Kỳ mới một mặt hiếu học mà hỏi: "Vậy thì thảo dược hay thực phẩm nào sẽ xung khắc nhau, gây ngộ độc tiêu chảy các kiểu."

Đây mới là mục đích Tống Kỳ đến đây, Đoạn Thanh Y cũng không nghĩ gì khác, tìm hiểu quy luật tương sinh, tương khắc của các vị thuốc cũng là chuyện rất bình thường.

Đoạn Thanh Y nói một số thực phẩm tương khắc, nhưng những thực phẩm này hiếm khi xuất hiện trong Thần Kiếm môn, Tống Kỳ nghe xong thì bỏ qua.

"Còn có, trà Anh Kiệt không thể pha lẫn với hoa Phong Linh, nếu không sẽ gây tiêu chảy."

Trà Anh Kiệt là loại trà được chuẩn bị sẵn trong Thần Kiếm môn, cũng là loại mọi người thường uống, vì thế Đoạn Thanh Y mới nhấn mạnh một chút.

"Ồ~ thì ra là vậy, cảm ơn Đoạn sư huynh đã dạy bảo."

Nghe hơn nửa ngày, Tống Kỳ cuối cùng cũng nghe được thứ mình muốn.

Cô quay đầu nhìn quanh tủ thuốc: "Sư huynh bốc cho ta một ít cỏ Thanh Phong và hoa Phong Linh đi, ta bồi bổ dạ dày một chút."

"Ừm, được."

Đoạn Thanh Y không phải người lắm mưu mô, đương nhiên sẽ không nghi ngờ Tống Kỳ muốn làm gì, cỏ Thanh Phong và hoa Phong Linh có rất nhiều công dụng, hầu như ngày nào cũng có người đến bốc, hành vi này của Tống Kỳ càng thêm khó mà nghi ngờ.

Đoạn Thanh Y bốc cho Tống Kỳ 10 ngày hoa Phong Linh và cỏ Thanh Phong, dặn dò Tống Kỳ làm thế nào để sắc thuốc xong mới thả cô đi.

Hồ Đồ: [Cô chuyên bắt nạt người lương thiện như thế này à?]

Tống Kỳ: [Bắt nạt người lương thiện gì cơ, tao đây là hiếu học, sau đó vận dụng những gì đã học được mà thôi.]

Hồ Đồ: [...]

Sau khi Tống Kỳ trở về ký túc xá thì cầm hoa Phong Linh đi sắc, sau đó lại đổ nước của hoa Phong Linh vào một chiếc bình sứ nhỏ.

Chờ cô làm xong những việc này đã là buổi trưa, sau buổi trưa sẽ có lớp học của Đại trưởng lão và Ngũ trưởng lão, trên giảng đường sẽ luôn chuẩn bị sẵn trà Anh Kiệt cho các sư trưởng.

Tống Kỳ thừa dịp buổi trưa mọi người đi nhà ăn, lẻn vào giảng đường để "hạ độc".

Trong giảng đường không có người, sau khi Tống Kỳ nhìn thấy ấm trà trong giảng đường thì lập tức đi tới nhấc nắp ấm trà lên.

Hương trà ngào ngạt, là vừa pha xong.

Tống Kỳ lập tức lấy chiếc bình sứ nhỏ ra, sau khi rót gần nửa bình vào đó, lúc này mới đậy nắp ấm trà lại.

Sau đó cô rời khỏi giảng đường như không có chuyện gì xảy ra, cũng như không có ai phát hiện ra cô.

Sau khi làm xong hết thảy, Tống Kỳ mới đến nhà ăn để ăn cơm, còn gặp phải Bạch Lạc Âm.

Tính tình Bạch Lạc Âm lạnh lùng, không thân cận với người khác, cho nên bàn của nàng chỉ có duy nhất một mình nàng, Tống Kỳ nhân cơ hội đó ngồi xuống.

Bởi vì trước đó Tống Kỳ và Bạch Lạc Âm thường xuyên có mâu thuẫn, nhìn thấy Tống Kỳ và Bạch Lạc Âm ngồi cùng nhau, không ít đệ tử đều ngoảnh đầu nhìn các nàng, như thể đang chờ xem một màn kịch hay.

"Sư tỷ, lát nữa ngươi học chung lớp với ta à?"

Tống Kỳ chỉ là đang lúng túng nói chuyện phiếm, nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của Bạch Lạc Âm khiến Tống Kỳ nghẹn một cục ở yết hầu.

"Mùi hoa Phong Linh trên người ngươi rất nồng."

Tống Kỳ vô thức hít hà tay của mình, có mùi hoa Phong Linh, nhưng cũng đâu có nồng đâu! Hoa Phong Linh có rất nhiều công dụng, ngoài việc bồi bổ dạ dày, một số loại thuốc chữa thương cũng sẽ trộn với hoa Phong Linh, vì vậy trên người một số đệ tử đều sẽ có mùi hoa Phong Linh.

"Có sao?"

Bạch Lạc Âm không nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tống Kỳ thấy Bạch Lạc Âm không nói nhiều, coi như chủ đề này đã chấm dứt tại đây, bèn hỏi thêm: "Đúng rồi, sư tỷ, Băng cô nương có gửi thư cho ngươi không?"

"Khụ khụ khụ...!khụ khụ!"

Bạch Lạc Âm đang ăn mì sợi, nếu không cẩn thận thì sẽ bị nghẹn, Tống Kỳ có chút không biết làm sao, người xung quanh dường như cũng cho rằng việc Bạch Lạc Âm ho thành thế này là do cô gây ra, nhưng rõ ràng là cô không làm gì cả!

"Ngươi, ngươi đừng kích động, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút."

Khó khăn lắm Bạch Lạc Âm mới ngừng ho khan, thở phào nhẹ nhõm, rồi không nhịn được mà liếc Tống Kỳ trắng mắt, cũng không biết vì sao người này lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.

"Mau ăn cơm đi, sắp đến giờ lên lớp rồi."

"À à!"

Tống Kỳ cảm thấy giữa Bạch Lạc Âm và Băng Nhàn chắc chắn là có gì đó, nếu không thì cô chỉ thuận miệng hỏi một chút, Bạch Lạc Âm cần gì phải có phản ứng lớn như vậy?

Chắc chắn là có vấn đề!

Hồ Đồ: [Nếu có vấn đề thì cô muốn làm gì?]

Tống Kỳ: [Hình như cũng không muốn làm gì.]

Hồ Đồ: [...]

Tống Kỳ lập tức mua một bát mì sợi, hết giờ lắm mồm là lập tức đến giờ lên lớp, sau tiết học này cô còn phải đi gặp Trình Doanh.

Tống Kỳ bỗng nhiên cảm thấy bản thân thực sự rất bận rộn, ngày nào cũng chạy ra ngoài, cũng không biết khi nào sẽ bị phát hiện.

**

Đại trưởng lão và Ngũ trưởng lão đang giảng bài cho mọi người, hai người cách quãng uống chút trà, rất nhanh đã có hiệu quả, chỉ thấy Ngũ trưởng lão là người đầu tiên mặt mày tái nhợt rời khỏi giảng đường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tống Kỳ ngồi ở hàng ghế cuối cùng gần cửa nhất lập tức lẻn ra ngoài, cô bám theo Ngũ trưởng lão đến nhà vệ sinh.

Các sư trưởng có nhà vệ sinh riêng, ở đây sẽ không có ai khác, Tống Kỳ liền lén đi theo vào trong, sau đó nhảy lên trên mái ngói.

Chỉ thấy Ngũ trưởng lão c ởi quần xuống, trên chân cũng không có hình xăm Phi Ưng, Tống Kỳ lập tức lật người đi xuống, không nán lại thêm, nếu tiếp tục nhìn nữa thì sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Phẹt—

Tống Kỳ nghe thấy "tiếng động lớn" này, nhất thời chết đứng tại chỗ.

Tại sao cô lại ở đây để làm cái việc như nhìn người khác đi vệ sinh cơ chứ! Bịp bợm quá! Hơn nữa cái rắm này cũng hôi quá đi mất!

[Hồ Đồ, để cho tao qua đời ngay tại chỗ đi!].

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!